I. Nêu vấn đề
1. Tác giả:
Nguyễn Đình
Thi (1924 – 2003) là một nghệ sĩ đa tài: làm thơ, viết văn, sáng tác nhạc, soạn
kịch, viết lí luận phê bình. Tiểu luận “Tiếng nói của văn nghệ” được viết vào
năm 1948, thời kì đầu của cuộc kháng chiến. Đây là lúc chúng ta xây dựng một
nền văn học nghệ thuật mới đậm đà tính dân tộc, đại chúng, gắn bó với cuộc
kháng chiến vĩ đại của nhân dân.
2. Bố cục: Gồm ba phần:
a. Phần đầu: “Tác phẩm nghệ thuật… một
cách sống của tâm hồn”
à
Nêu nội dung của văn nghệ.
Luận điểm:
Cùng với thực tại khách quan, nội dung của văn nghệ còn là nhận thức mới mẻ, là
tất cả tư tưởng, tình cảm của cá nhân nghệ sĩ. Mỗi tác phẩm văn nghệ lớn là một
cách sống của tâm hồn, từ đó thay đổi hẳn mắt ta nhìn, óc ta nghĩ.
b. Phần hai từ “Chúng ta nhận rõ… văn
nghệ là sự sống”.
à
Sự cần thiết của văn nghệ đối với con người.
Luận điểm: Tiếng nói của văn nghệ rất cần thiết
đối với cuộc sống của con người, nhất là những con người bị “tù chung thân”
trong cuộc đời u tối.
c. Phần còn lại.
à
Sức mạnh cảm hóa kì diệu của văn nghệ đối với con người.
Luận điểm: Văn nghệ có khả năng cảm hóa, sức mạnh
lôi cuốn của nó thật kì diệu bởi nó là tiếng nói của tình cảm, tác động tới mỗi
con người qua những rung cảm sâu xa tự trái tim.
3. Chủ đề
Sức mạnh, khả
năng kì diệu của văn nghệ đối với đời sống con người.
II. Phân tích
1. Nội dung phản ánh của văn nghệ
a. Tác phẩm văn nghệ lấy chất liệu từ
thực tại đời sống nhưng không sao chép thực tại. Khi sáng tạo tác phẩm, người
nghệ sĩ gởi vào đó một cách nhìn, một lời nhắn nhủ của mình nên nội dung tác
phẩm không chỉ là hiện thực khách quan mà còn là tư tưởng tấm lòng của nhà nghệ
sĩ.
b. Tác phẩm văn nghệ không phải là
những lời thuyết lí khô khan mà là tiếng nói sinh động bởi nó chứa đựng những
say sưa, vui buồn, yêu ghét, mơ mộng, phẫn khích của nhà nghệ sĩ. Nó mang đến
cho chúng ta bao rung động, bao ngỡ ngàng trước những điều tưởng chừng rất quen
thuộc, đặc biệt, nó giúp ta tự phát hiện ra mình có thể làm chúng ta thay đổi
cách nghĩ, cách sống.
c. Kết luận: Khác với khoa học khám phá
các quy luật khách quan của tự nhiên và xã hội, văn nghệ tập trung khám phá
tính cách, số phận, thế giới bên trong của tâm hồn con người. Hiện thực trong
tác phẩm văn nghệ là hiện thực mang tính cụ thể sinh động qua cái nhìn và tình
cảm của nhà nghệ sĩ. Đó là nội dung chủ yếu của văn nghệ.
2. Sự cần thiết của văn nghệ đối với con
người
a. Khi con người bị ngăn cách với cuộc
sống, văn nghệ là sợi dây buộc chặt họ với cuộc đời bên ngoài, với những sự
sống, những hoạt động, những vui buồn gần gũi.
b. Văn nghệ góp phần làm tươi mát cuộc
sống khắc khổ hằng ngày, giúp cho con người biết rung cảm và ước mơ khi cuộc
đời còn lắm vất vả, cực nhọc.
3. Sức mạnh cảm hóa kì diệu của văn nghệ
đối với con người.
a. Sức mạnh riêng của văn nghệ bắt
nguồn từ nội dung của nó và con đường mà nó đến với người đọc, người nghe.
Nghệ thuật là
tiếng nói của tình cảm. Tác phẩm văn nghệ chứa đựng thái độ, tình cảm của con
người. Tư tưởng của nghệ thuật là tư tưởng thấm đẫm cảm xúc. Thông qua con
đường cảm xúc, tình cảm, tác phẩm văn nghệ lay động tâm hồn, tác động vào nhận
thức của người đọc.
Đến với một
tác phẩm văn nghệ, chúng ta càng được sống cùng cuộc sống miêu tả trong đó,
được yêu ghét, vui buồn, chờ đợi cùng các nhân vật. Nghệ thuật đốt lửa trong
lòng người thôi thúc con người hành động.
b. Văn nghệ góp phần giúp mọi người tự
nhận thức mình, tự xây dựng mình và góp phần xây dựng đời sống tâm hồn cho xã
hội.
4. Nghệ thuật
a. Bố cục chặt chẽ, hợp lí, cách dẫn
dắt tự nhiên.
b. Cách viết giàu hình ảnh, có nhiều
dẫn chứng về thơ văn, về đời sống thực tế để khẳng định, thuyết phục các ý
kiến, nhận định, để tăng thêm sức hấp dẫn cho tác phẩm.
c. Giọng điệu chân thành, say sưa, đầy
nhiệt huyết.
III. Tổng kết
Ghi
nhớ (SGK)
Tks nhiều
Trả lờiXóakhong co bai tap a
Trả lờiXóa